Ngày 29 tháng 6, ngày lễ Thánh Phêrô, tín hữu kitô mừng giáo
hoàng tử đạo đầu tiên của lịch sử. Từ khi bị đóng đinh ngược, đội trưởng đội
tông đồ đã thấy hơn 260 người kế vị mình. Một lực lượng đủ để có thể lập một đội
tuyển lý tưởng.vững mạnh 3-4-3.
Thủ môn
Thánh Phêrô (33-67): Người
gieo bóng đầu tiên và được Chúa Giêsu, huấn luyện viên chỉ định: “Con là đá,
trên viên đá này Ta lập đội tuyển của Ta (trích họp báo của Thánh Mathêu chương
16 câu 18). Tiêu biểu đến mức mà tên ngài được đặt cho đền thờ nơi đội banh
Vatican chơi ở sân nhà. Thủ môn của ngôi đền.
Hậu vệ
Lêô I (440-461): Khi
người Hun xâm chiếm miền bắc nước Ý năm 452, Lêô I đã đích thân đến Mantua để
thương lượng với Attila và thuyết phục ông này quay trở lại. Đây là phiên bản
chính thức. Trong thực tế, vai trò của giáo hoàng chắc chắn bị giảm thiểu, và
Attila chủ yếu quay trở lại vì quân đội của ông bị bệnh và bị tấn công ở một
mặt trận khác. Nỗ lực diện đối diện, Lêô I cho thấy ngài không sợ giao banh.
Piô VII (1800-1823) : Giáo
hoàng của máu, của mồ hôi, của nước mắt. Được bầu sau mật nghị kéo dài 6 tháng
và được tổ chức ở Venise vì bị Bonaparte xâm lăng các Quốc gia thuộc giáo
hoàng, Piô VII lên ngôi khi nước Ý đang có chiến tranh và các tư
tưởng của Cách mạng Pháp (1789) làm hại nhiều hơn là làm lợi cho Giáo hội. Bị
đắm chìm trong hỗn loạn của thời đại, bị Napoléon bắt tù giữa những năm 1809 và
1814, nhưng ngài đã tìm cách khôi phục lại thẩm quyền đạo đức và chính trị cho
Vatican.
Piô IX (1846-1878) : Xuất
thân từ dòng dõi quyền quý, triều giáo hoàng của ngài vô tận (gần 32 năm ở ngai
Thánh Phêrô), Giáo hoàng Piô IX đã chịu đựng các biến động của chiến tranh độc
lập Ý và trải qua mười năm cuối cùng không bước chân ra khỏi Vatican
giữ hậu cứ đến cùng!
Trung vệ
Gioan-Phaolô II (1978-2005)
: Hơn
100 chuyến tông du với 1,7 triệu cây số, vị chi là 31 vòng thế giới hoặc 5,23
lần khoảng cách từ Quả đất lên Mặt trăng. Cho dù cầu thủ N’Paulo Kanté không
bao giờ biết mệt, đủ khả năng bứt các đường banh thì không thể địch nổi giáo
hoàng đã phá vỡ bức màn sắt.
Gregoria VII (1073-1085) : Lên
ngôi ở thời tín hữu kitô bị các lãnh chúa và các quyền lực thế gian dẫn dắt
lệch lạc, giáo hoàng Gregoria VII đã làm một công việc khổng lồ – cải cách
Gregoria – đưa Giáo hội bước vào thiên niên kỷ thứ nhì, đưa Vatican từ thời đại
này sang thời đại khác một cách hoàn hảo.
Julius II (1503-1513) : Người
đã làm rất nhiều lỗi nhưng là người đã đặt hàng để danh họa Michel-Ange vẽ trần
cho nhà nguyện Sixtine và làm Đền thờ thánh Phêrô, chắc chắn phải là một người
yêu nghệ thuật
Piô XI (1922-1939) : Người
có thể ký hiệp ước Latran với Mussolini năm 1929 để bảo vệ quyền lợi
cho Giáo hội, tiếp đó phải đối đầu với chế độ phát-xít trong mười năm. Trong
chuyện kể của ngài, chúng ta biết trong lần Hitler đến Rôma, ngài đóng cửa các
viện bảo tàng và rút về ở nhà nghỉ hè Castelgondolfo để khỏi phải gặp Hitler,
ngài tuyên bố: “Ở Rôma không có chỗ cho hai thánh giá, một của Chúa Kitô và một
thánh giá khác.” Tấn công, phòng thủ, giáo hoàng Piô không ngần ngại tiến lên!
Tiền vệ
Bênêđictô IX (1032-1045) : Chúng
ta phát cuồng lên vì Pélé vô địch thế giới ba lần, lần đầu tiên khi ông 18
tuổi. Nhưng Bênêđictô IX làm giáo hoàng ở tuổi thiếu niên (giữa 16 và 20 tuổi).
Để so sánh với cầu thủ Ba Tây thì phải nói Bênêđictô là giáo hoàng duy nhất
trong lịch sử làm giáo hoàng ba lần: lần đầu năm 1032 (các kẻ thù của ngài bắt
ngài phải trốn khỏi Rôma và từ bỏ chức vụ của mình năm 1044), lần thứ nhì năm
1045 (ngài từ nhiệm 2 tháng sau) và lần cuối là năm 1047. Tiến trình hỗn loạn
là cái chắc. Nhưng bất chấp, có ba ngôi sao trên áo chùng là được.
Urbanô II (1088-1099) : Một
ngày đẹp trời tháng 11 năm 1095, giáo hoàng Urbanô II thức dậy và muốn gây lộn
xộn. Một bài phát biểu căng thẳng, sau đó 35 000 giáo dân lên đường thánh chiến
đầu tiên, chiếm lại Giêrusalem từ tay người hồi giáo. Người quyết định giây
phút nào là giây phút tấn công. Xông lên lấy banh!
Clément VII (ngụy giáo
hoàng, 1378-1394) : Năm 1378, kitô giáo bị xâu xé, hai giáo
hoàng được bầu cùng một năm: đó là ly giáo vĩ đại của phương Tây. Và nếu Urbanô
VI ở Rôma thì giáo hoàng “chính thức” là hồng y Robert de Genève được bầu ở
Avignon và cũng tuyên bố mình nắm quyền giáo hoàng chính thức. Ngày nay người
ta gọi ngài là ngụy giáo hoàng, nghĩa là thích chơi ở đỉnh cao nhưng phải chơi
ở ven biên chờ lúc vinh quang.
Trên băng ghế
Huấn luyện viên
Piô V (1566-1572) : Quả
đánh dứ của đội. Giáo hoàng thẩm tra, ngài đuổi hàng loạt người do thái khỏi
các Quốc gia thuộc giáo hoàng, dứt phép thông công Nữ hoàng Anh Elizabeth I,
thiết lập Index, danh sách các sách nào người công giáo được phép đọc. Giáo
hoàng Piô V rất cần trong các trận cần phải bẩn tay.
Piô XII (1939-1958) : Ngài
ở trong thời mà người ta gọi là thời rắc rối. Thái độ im lặng của ngài trong
Thế chiến Thứ hai và thái độ thụ động của ngài trước chế độ phát-xít đã làm cho
ngài có tên là “giáo hoàng của Hitler”, và bây giờ chúng ta mong các sử gia can
đảm phục hồi lại ký ức cho ngài. Như thế giáo hoàng Piô XII ít được
tin cậy lắm khi phải hành động, nhưng lại rất quý giá khi đội cần chỉ định một
người phạm tội để giao cho truyền thông khi bị thua trận.
Innocent III (1198-1216) : Được
bầu giáo hoàng nhưng chưa bao giờ làm linh mục (vì chúng ta không cần phải là
cầu thủ giỏi mới là huấn luyện viên giỏi), Innocent III là một trong các giáo
hoàng quyền lực nhất thời Trung cổ. Ngài không ngần ngại dứt phép thông công
các vị vua trong thời của mình, phạt thẳng cẳng siêu sao nếu họ phạm lỗi, triệu
tập công đồng Latran IV năm 1215, đã tạo cho Giáo hội có cơ hội thực
hiện một trong các chiến thuật lớn nhất lịch sử của mình.
Phanxicô (2013-…) : Người thay
thế lý tưởng, có thể ra sân vào lúc bất ngờ nhất mà không cần duỗi chân duỗi
tay làm nóng cơ thể trước, thay thế bất cứ cầu thủ nào dù họ ở vị trí nào!
Chẳng hạn như lần vị tiền nhiệm của ngài đột ngột từ chức.
Giuse Nguyễn Tùng Lâm dịch
(phanxico.vn 02.07.2020/
sofoot.com, Alexandre Doskov, 2020-06-29)
Nguồn: http://conggiao.info/doi-tuyen-ly-tuong-cua-cac-giao-hoang-d-55287